Có thể nói cha con Valentino Mazzola và Sandro Mazzola là biểu tượng vĩ đại nhất của tình phụ tử trong môn thể thao vua, họ đều là những tượng đài không thể bỏ qua khi nhắc đến bóng đá. Cùng xem bong da truc tuyen tìm hiểu về cuộc đời danh thủ Samdro Mazzola qua bài biết dưới đây.
Mục Lục
Samdro Mazzola là ai?
Alessandro ” Sandro ” Mazzola sinh ngày 8 tháng 11 năm 1942, là một cựu cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp người Ý , từng chơi ở vị trí tiền đạo hoặc tiền vệ tấn công cho Internazionale và đội tuyển quốc gia Ý. Ông hiện đang là nhà phân tích và bình luận bóng đá trên đài truyền hình quốc gia Ý RAI .
Sandro được mọi người đánh giá là một trong những cầu thủ truc tiep bong da Ý vĩ đại nhất mọi thời đại, và là một trong những cầu thủ xuất sắc nhất thế hệ của anh ấy, nhờ tốc độ, tốc độ làm việc, sự sáng tạo, kỹ năng kỹ thuật và con mắt ghi bàn.
Ông đứng thứ hai trong Quả bóng vàng 1971. Với câu lạc bộ, ông đã giành được bốn chức vô địch Serie A ( 1963 , 1965 , 1966 và 1971 ), hai Cúp châu Âu ( 1964 và 1965 ) và hai Cúp Liên lục địa ( 1964 và 1965 ), cũng giành được danh hiệu Vua phá lưới Serie A trong mùa giải 1964–65, trong đó ông cũng lọt vào trận chung kết Coppa Italia, suýt chút nữa đã bỏ lỡ cú ăn ba với câu lạc bộ. Với đội tuyển quốc gia Ý, Mazzola đã giành chức vô địch châu Âu UEFA năm 1968, được đặt tên vào Đội của giải đấu, và lọt vào trận chung kết của FIFA World Cup 1970; ông cũng đã tham dự FIFA World Cup 1966 và 1974 với Ý.
Gia đình “huyền thoại”
Ông là con của Valentino Mazzola, một thành viên của Torino vĩ đại thập niên 40.
Được sinh ra trong gia đình của một cầu thủ được sùng kính nhất Italy, Valentino Mazzola, vào tháng 11 năm 1942 – một tuần sau khi anh ký hợp đồng với Torino. Chỉ bảy năm sau một bi kịch đã xảy đến với gia đình Italy này. Valentino, một trong những ngôi sao vĩ đại nhất của nước Ý vào thời điểm đó, đã bỏ mạng trong thảm họa hàng không Superga; chiếc máy bay rơi đã cướp đi tính mạng của tất cả thành viên của Grande Torino khi họ đang trên đường trở về từ Lisbon. Valentino, một số 10 điển trai với tài năng năng thiên phú và vô cùng khiêm tốn đến giờ vẫn được coi là cầu thủ người Ý vĩ đại nhất mọi thời đại, cha của Sandro đã qua đời.
Với Sandro, sự ra đi của cha ông đã giáng một đòn rất mạnh vào ông. Khi cha mẹ ly dị vào năm 1946, chính Valentino là người đã nuôi dạy chàng trai trẻ Sandro và dạy ông những điều đầu tiên về nghệ thuật đi bóng, dứt điểm và chuyến bóng. Sau này Sandro có phát biểu rằng:
“Những điều cơ bản là tất cả với cầu thủ bóng đá. Cha tôi đã dạy tôi những điều cơ bản nhất – điều mà tôi sẽ luôn mang nợ ông ấy. Sự nghiệp của tôi được xây nên từ những kỹ năng ông ấy đã dạy.
Tôi phải trở thành một cầu thủ bóng đá. Không có sự lựa chọn nào khác. Chỉ có ở trên sân tôi mới tìm được bình yên và thấy kết nối với ông ấy. Chúng tôi đã có quá ít thời gian bên nhau.”
Có lẽ chính những nỗi đau, sự tức giận và nỗi thất vọng vì mất đi người cha, người dẫn lối cho ước mơ của mình là động lực cho Sandro vươn đến những đỉnh cao mà ông đã đặt ra. Cùng với anh trai của mình Federico, ông đã ký hợp đồng với Inter vào năm 1960.
Sự nghiệp bóng đá
Sau khi có trận ra mắt tuyển Thiên Thanh vào năm 1963, khi chỉ mới 20 ở một đội tuyển nổi tiếng với việc ưa chuộng những lão tướng giàu kinh nghiệm, Mazzola đã tự thúc đẩy và rèn luyện bản thân mình để trở thành một trong những tiền đạo hiệu quả nhất.
Cùng với cựu tiền vệ của Barcelona Luis Suarez, Mario Corso, Armando Picchi và Giacinto Facchetti vĩ đại, Sandro đã tạo nên một bộ trục cho đội bóng để thống trị bóng đá Ý và Châu Âu trong những năm 60. Sandro giương chiếc cup Châu Âu đầu tiên của CLB với tư cách là vua phá lưới của giải. Một năm sau, Nerazzurri bảo vệ thành công ngôi vô địch của mình trước Benfica, Mazzola lần nữa chứng tỏ sự xuất sắc của mình trong tấn công.
Trong những thành công với Inter, Mazzola cũng là một huyền thoại của tuyển Ý. Khi đoàn quân Thiên Thanh không thể đạt được những danh hiệu mà tài năng của họ xứng đáng, ông giúp đội tuyển giành cúp vô địch Châu Âu vào năm 1968. Màn trình diễn của ông trong suốt giải đấu cũng đã đưa tên ông vào đội hình UEFA của mùa giải. Đó là phần thưởng cho một cầu thủ không ghi bàn trong trận chung kết nhưng thường xuyên là một mối nguy suốt cả trận đấu, biến phòng ngự thành tấn công bằng những phẩm chất mà cha ông đã cho thế giới thấy hai thập kỷ trước. Ông kết thúc sự nghiệp ở tuyển quốc gia của mình với 20 bàn sau 70 lần ra sân và ba lần tham dự World Cup. Việc thế hệ của những Mazzola, Facchetti và Riviera chưa bao giờ được nâng chiếc cup Jules Rimet vẫn là một điều tiếc nuối.
Ở tuổi 72 Mazzola nhìn lại những năm tháng tuổi trẻ của mình khi ma ông đã phải chiến đấu để vượt qua sự mất mát của cha mình. Ông nói về sự nghiệp của mình bằng sự yêu thương đã giúp ông trở nên gần gũi hơn với người cha ông biết không nhiều nhưng đã thần tượng cả cuộc đời mình: “Tôi đã gần hơn với ông ấy [Valentino] nhờ bóng đá. Tôi đã có thể trở thành ai đó khác, nhưng tôi biết rằng tôi sẽ chẳng thể thấy bình yên. Và tôi thấy gắn bó với ông ấy. Bóng đá lần nữa đã đưa chúng tôi đến với nhau.”
Thông tin được lấy từ cộng đồng, không chịu trách nhiệm nội dung
Bình luận về chủ đề post